Vợ của ta là quận chúa
Phan_33
Ta sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào.
"Ta còn tưởng rằng ngươi cũng giống ta," Tấn Ngưng gượng cười vài tiếng,
nhẹ giọng nói, "Chỉ sợ, ngay cả cảm tình... Ngươi cũng là gạt ta thôi..."
Ta lập tức xoay người, nhìn vào Tấn Ngưng cũng đang quỳ trên nền đất lạnh.
Mặt nàng che kín nước mắt, tóc dài rối tung xõa xuống, thần sắc mờ mịt. Nàng không
nhìn ta, tựa hồ như không còn chút khí lực nào để nói.
Nàng như vậy khiến lòng ta đau quá.
"Không có lừa ngươi," ta nói, chỉ hy vọng Tấn Ngưng có thể quay về nhìn
mình, "Ta thật không có lừa ngươi, ta thật sự..."
Thật sự cái gì? Thật sự yêu ngươi? Có thể nói như vậy sao, thật sự có thể nói
ra miệng yêu nàng, vậy chẳng phải sẽ là đưa nàng xuống dưới vực thẳm chẳng một
đường thối lui. Rồi mỉm cười ôm lấy nàng, nhắm mắt cùng nhau cảm thụ nhiệt độ thân
thể.
Vì yêu nhau, để cả hai chúng ta cùng chết.
- 533 -
Ta chợt nghĩ tới nữ nhân điên kêu Tư Đồ Ức.
Vì yêu nhau, thật sự có thể ngọc thạch câu phần cũng không hề tiếc?
"Thật sự cái gì?" Tấn Ngưng không hề chớp mắt nhìn ta. Trong căn phòng mờ
tối, nàng quỳ gối trước mặt thân mình lại đặc biệt lộ vẻ nhỏ xinh, khuôn mặt gầy khiến
cho ta một trận đau lòng. Quận chúa lúc này và quận chúa khi ở đại sảnh hoàn toàn
tương phản, để ta có chút không thích ứng kịp.
Phải nói ra lời thật sao.
"Ta thật sự…" Ta cúi đầu, xoa bàn tay phải lạnh lẽo của nàng, "Ta thật không
có lừa ngươi. Ta thật sự nguyện ý cùng ngươi, cho dù chỉ có một năm, ta thật sự muốn
được thấy ngươi ở trước ta cười, ta thật sự muốn được nghe giọng ngươi kêu tên, ta
thật sự muốn..." Tấn Ngưng đột nhiên nghiêng thân mình, hương khí trên người nàng
áp gần lại, trên môi chợt một mảnh ấm áp. Gương mặt của Tấn Ngưng giờ đây gần
ngay trước mắt.
Tim thiếu chút nữa ngừng đập.
Bởi vì quá đột ngột, ta động cũng không dám động, cứ như vậy cùng Tấn
Ngưng môi dán môi, chỉ có bàn tay đang nắm cùng Tấn Ngưng là thêm siết chặt. Một
lát sau, Tấn Ngưng hơi rời đi, nhẹ nhàng phả hơi thở khiến ta càng không dám động.
Nàng lần nữa nghiêng mình, mở miệng vụng về nhẹ liếm môi dưới ta, rồi cắn cắn.
Giống nhau, động tác với lần đầu tiên ta hôn nàng là cùng một dạng.
Trong lòng chua xót, có cảm giác như nước mắt muốn tuôn trào. Ta khẽ cười,
- 534 -
lập tức nghiêng đầu hôn nàng thật sâu. Cảm nhận được lệ của mình đã rơi, nhưng ấm
áp trong lòng lại rất chân thực. Người ta hôn là Tấn Ngưng, đích thực là Tấn Ngưng ta
vẫn luôn tưởng niệm. Nàng cũng dùng sức hôn trả lại ta, môi thật cẩn thận vụng về
hôn lại. Khi nàng hơi hơi há miệng, lưỡi của ta ma xui quỷ khiến thuận thế trượt vào,
tìm kiếm lưỡi nàng, càn rỡ cùng nàng quấn lấy. Cảm giác lạnh như băng thoáng chốc
trôi tuột, ta nắm thật chặt bàn tay đã ấm hơn của Tấn Ngưng. Qua thật lâu, cả hai
chúng ta không ai muốn dừng lại, liều mạng thân cận đối phương, cho đến khi rốt cục
không thở được nữa.
Ta thở phì phò, cùng Tấn Ngưng trán chạm trán, chẳng dám mở mắt ra, chỉ cố
gắng cảm thụ thật nhiều hạnh phúc có Tấn Ngưng bên cạnh. Tai nghe được tiếng Tấn
Ngưng cũng đang thở hổn hển, khiến nội tâm ta cảm thấy thực yên bình. Nhưng ta vẫn
nắm thật chặt tay nàng, sợ rằng một khi buông ra, tất thảy đều chỉ là giấc mộng.
Trên mặt chợt ấm, cảm nhận được Tấn Ngưng đang dùng tay xoa mặt, ta mở
mắt, cùng nàng trong gang tấc đối diện.
"Nhược Hề..." Nàng nói, thanh âm nhu miên, "Làm sao bây giờ, chúng ta...
Nên làm sao bây giờ?"
Ta cười, đè nén trong lòng đau nói : "Làm sao bây gi ờ? ... Lần này thật là, dây
bí đao xào trứng chim."
Rồi lại lần nữa, hôn lên hai mảnh môi ta muốn hôn nhất.
【 76 】 Suy nghĩ của Nhị sư huynh
- 535 -
Trời tối muộn, biết A Thành sư muội vẫn còn bị sư phụ phạt quỳ gối ở từ
đường, ta lấy một chiếc áo khoác chuẩn bị đưa tới cho nàng. Nàng vừa trở về, trên
người cũng mặc phong phanh y phục, thực sợ nàng bị cảm lạnh.
Cầm theo đèn lồng ta dọc hướng hành lang bước tới từ đường.
Đúng vậy, muộn rồi cũng nên ra ngoài hoạt động gân cốt.
Đừng sợ, A Mộc, đừng sợ.
Đến miếu càng gần, tim ta lại càng dâng cao thêm nữa, đột nhiên, một cái
bóng đen xuất hiện ——
"Ôi mẹ ơi! ——" ta không khỏi hô to.
"Câm miệng!" Bóng đen kia nói, "Tiểu tử như ngươi mà lại sợ như vậy à!"
Không ngờ là sư phụ.
"Sư phụ," ta thở dốc một hơi, "Người ở đây, ở đây để làm gì..."
"Vậy chứ ngươi ở đây để làm gì?" Sư phụ hỏi ngược lại.
"Con, con..." Ta giơ cao áo khoác trong tay, "Con đi đưa y phục cho sư muội,
trời lạnh..." Nói rồi, ta chợt phát giác sư phụ cũng đang không ngừng xoa hai bàn tay
sưởi ấm, tựa như đã đứng ở đây lâu rồi.
- 536 -
"Đưa ta, đợi chút nữa ta đưa cho nàng." Sư phụ trực tiếp đoạt lấy áo khoác
trong tay ta, rồi hướng ta khoát tay, "Ngươi trở về đi."
Ta ngẩn người, sư phụ tựa hồ có tâm sự, ta nói: "Cái này... Sư phụ, để cho con
đưa là được rồi..."
"Tiểu tử đừng nói nhảm nữa, cút ngay cho ta!" Sư phụ mở trừng hai mắt.
"Dạ." Ta vội vàng xoay người rời đi.
Đi xa rồi ta lặng lẽ quay đầu, nhìn thấy sư phụ cầm theo áo khoác, vẫn như cũ
đứng nguyên tại chỗ. Tâm sự hắn dường như nặng nề, thỉnh thoảng hai mắt lại hướng
nhìn từ đường rồi thở dài, nhưng không hề có ý đi vào trong đấy. Ngược lại... Ngược
lại còn thủ ở đây, không cho ai tiếp cận từ đường.
Ngày hôm nay rốt cuộc sư phụ làm sao vậy, tính tình đặc biệt nóng nảy, giờ lại
như vậy kỳ quái.
Quên đi, ta cũng không cần quản nhiều như vậy.
Ta quyết định đi ngủ.
【 77 】
- 537 -
"Thật vậy sao, Thành công tử, ngươi thật sự nguyện ý đáp ứng bổn vương?"
Vương gia vẻ mặt hưng phấn, thậm chí kích động đến gần nắm tay ta.
Ta gật gật đầu.
Không dám nói lời nào, cũng không muốn nói chuyện. Ta quay đầu nhìn quận
chúa ở cách đó không xa, nàng cúi đầu ngồi trên ghế, không nhìn ta. Đêm khuya hôm
qua, ta đưa quận chúa trở về phòng. Nàng vẫn luôn lặp đi lặp lại câu hỏi khó giải đó.
Nàng nên làm gì? Ta nên làm gì? Chúng ta nên làm thế nào? Ta không biết. Nhưng ít
nhất hiện tại, ta muốn xuôi theo cảm giác của mình, muốn cùng Tấn Ngưng buông ra
tất cả để theo cảm xúc.
"Thật tốt quá, vậy ngày mai…" Vương gia cười nói, quay đầu nhìn Tấn
Ngưng, rồi lại quay nhìn ta, "Ngày mai lập tức trở về kinh chuẩn bị, không thể tiếp tục
kéo dài hơn... Đúng rồi, Lương đại phu đâu?"
"Sư phụ hắn thân mình không thoải mái..." Ta cười xấu hổ.
Sư phụ đã biết. Hắn cái gì cũng biết.
Tối hôm qua sau khi đưa quận chúa về phòng, ta quay người, đã thấy sư phụ
đứng ngay trước mặt.
"Ngươi sẽ không thay đổi chủ ý phải không?" Sư phụ nhẹ hỏi, giọng nói âm
trầm trong phút chốc dường như đã già nua mười tuổi.
Ta cắn chặt răng nói : "Đồ nhi bất hiếu."
- 538 -
Sư phụ lắc lắc đầu: "Ngươi không bất hiếu, ngươi..." Như có lời khó thể nói ra
miệng, hắn cười khổ nói, "Vi sư có một việc muốn cho ngươi biết, chính là... Mẹ ruột
của ngươi có thể còn tại thế."
Ta sửng sốt.
"Tuy chưa xác định được, nhưng... Nhưng có thể." Sư phụ cúi thấp đầu, rồi lại
nâng lên nhìn ta, "Ngươi có muốn đi tìm nàng không, đi tìm mẹ ruột của ngươi?"
"Sư phụ." Ta nhẹ giọng nói, "Con biết người luôn luôn có chuyện giấu con, có
lẽ đó chính là chuyện này," ta dừng một chút, thấy sư phụ không hề đáp lời, ta liền nói
tiếp, "Nếu còn tại thế, con muốn đi tìm nàng. Không, con nhất định sẽ đi tìm nàng.
Nhưng chỉ một năm này, một năm sau..."
"Tốt lắm." Sư phụ gật gật đầu, ngăn ta nói tiếp, "Có những lời này của ngươi
đủ rồi. Ngày mai vi sư sẽ không tiễn ngươi, Vương gia hỏi, nói vi sư thân thể không
khoẻ. Còn nữa, nếu có gì khó khăn hay không vui, đừng giấu ở trong lòng. Ngươi từ
nhỏ đến lớn đều không nguyện ý tán gẫu tâm sự cùng vi sư, cái gì cũng giấu trong
bụng, nếu cứ như vậy thân mình sẽ không khỏe. Vi sư đã dạy ngươi, cần dùng tánh
mạng để bảo hộ người trọng yếu, giờ vi sư dạy ngươi thêm một câu, cũng phải vì
người trọng yếu nhất bảo trụ tánh mạng của mình. Tóm lại, nếu có việc gì xảy ra chớ
suy nghĩ lung tung, nhớ trở về tìm vi sư, cùng nhau nghĩ biện pháp."
Ta không cách nào mở miệng nói thêm được nữa, chỉ cảm thấy đôi mắt cả
đêm lệ chảy giờ lại bắt đầu ươn ướt.
"Tốt lắm, trời lạnh, ngươi trở về phòng đi." Sư phụ nói rồi xoay người rời đi.
- 539 -
Nhìn theo bóng lưng người bình thường keo kiệt đến chết, giờ lại khiến
người ta chảy nước mắt vui mừng, ta lời nào cũng không thể cất.
Lúc khởi hành.
Không có sư phụ, chỉ có Nhị sư huynh cùng Đại sư huynh, và một đại đội
người đến xem náo nhiệt đứng trước y quán, vui vẻ đưa tiễn.
"Sư..." Từ "Muội" chưa tới miệng Nhị sư huynh đã kịp nuốt lại, cực kỳ linh
hoạt cải chính xưng hô, "…Đệ! Ngươi phải hảo bảo trọng thân thể! Ta sẽ rất nhớ
ngươi!" Nhị sư huynh một phần bởi vì sợ sư phụ, một phần khác lại bởi y quán thiếu
nhân công, nên hắn không thể theo ta vào kinh.
Ta phải một mình tới kinh thành.
"Nhị sư huynh, sư phụ lớn tuổi, ngươi phải hảo chiếu cố hắn." Ta nói, nén lại
nước mắt của mình.
"Ta sẽ, ta sẽ…" Nhị sư huynh cũng đã nư ớc mắt nước mũi chảy dài, "Ngươi ở
bên đó phải hảo chiếu cố chính mình, mùa đông nhớ mặc thêm y phục, mùa hạ toát
mồ hôi phải nhớ lau, khát thì uống nước, đói bụng thì ăn cơm, thân mình ngứa phải..."
Không biết vì cái gì, bình thường ta siêu cấp khinh bỉ những lời nói ân cần thăm hỏi
chuyên thuộc về Nhị sư huynh, hôm nay nghe đến, lại không nhịn được rơi nước mắt.
"Thành Nhược Hề." Đột nhiên, Đại sư huynh thế nhưng mở miệng nói,
"Chiếu cố tốt chính mình."
Nước mắt của ta rốt cục như bão tố rơi xuống. Nguyên lai bên cạnh ta luôn
- 540 -
luôn có những người thương yêu, chỉ là trước đến giờ ta chưa phát hiện, mãi bây giờ
mới biết mà thôi.
"Ân…" Ta gật gật đầu, một bên lau nước mắt, "Các ngươi cũng phải bảo trọng
thân thể!"
"Thành công tử, thỉnh lên xe ngựa." Một gã thị vệ đi đến bên cạnh ta, chắp tay
nói.
Liếc nhìn một lần nữa những người yêu thương ta, nhìn một lần nữa nơi địa
phương ta từ nhỏ sống, nhìn một lần nữa những người không quen mặt đang vây xung
quanh, ta xoay người rời đi.
Một năm thôi, sẽ qua rất nhanh, vô luận kết quả thế nào ta cũng không hối
hận.
Ta cùng Vương gia, quận chúa ngồi chung một chiếc xe ngựa. Vương gia tọa
sâu trong cùng, còn ta cùng quận chúa tách nhau ngồi ở hai bên. Trên xe nhất thời tĩnh
lặng, ta quản không được hai mắt mình, vừa lên xe liền không ngừng ngắm loạn,
khung cửa gỗ điêu khắc tinh tế, rèm vải thêu phồn diệu, cả xe lấy màu tím làm chủ,
thể hiện ra phong cách cao quý mà không kém chững chạc của Vương gia.
Vẫn không ngừng đưa mắt ngắm loạn, chỉ lát sau ta đã ngắm tới mặt quận
chúa, lại không nghĩ nàng cũng đang nhìn ta.
Ngay lập tức nở nụ cười tươi như ánh thái dương.
Tấn Ngưng mặt đỏ lên, tức thì quay đầu, không nhìn ta nữa.
- 541 -
"Thành công tử." Vương gia đột nhiên mở miệng nói.
Ta bật người quay đầu nhìn về phía Vương gia.
"Lễ nghi thành thân ở kinh thành đã chuẩn bị gần xong rồi, đợi khi đến vương
phủ, ngày hôm sau là cử hành được hôn lễ." Vương gia nói.
Ta gật gật đầu.
Vương gia nhìn ta, tiếp tục nói: "Nếu người khác hỏi thân phận của ngươi, chỉ
cần nói là được quận chúa tự mình lựa chọn dân gian quận mã, đã từng sống bằng
nghề y... Cái khác, thì ngươi không cần nhiều lời."
"Ân." Ta lại gật gật đầu.
"Sau khi các ngươi thành thân, không quá vài ngày ta sẽ phải rời khỏi kinh
thành, đi đến Ký Châu. Thành công tử... Ngươi nhất định phải," Vương gia thanh âm
trầm hơn, vẻ mặt nghiêm túc, "Nhất định phải thay bổn vương bảo vệ tốt quận chúa,
bổn vương chỉ có nàng là nữ nhi duy nhất, chỉ có nàng là nữ nhi bảo bối..." Nói đến
đây Vương gia bắt đầu kích động, thanh âm không ngừng run rẩy.
"Phụ vương!" Tấn Ngưng nhẹ hô, tiến tới trước cầm tay Vương gia.
"Vương gia xin yên tâm, ta nhất định dùng hết khả năng của mình," ta nói,
"Tuyệt đối không cho quận chúa một chút thương tổn."
- 542 -
"Chỉ cần một năm, chờ Tề tướng quân trở về, khi đó bổn vương mới xem như
thả lỏng tảng đá trong lòng." Vương gia nói rồi cúi đầu, ôn nhu vuốt ve lưng tay Tấn
Ngưng, trên mặt nở nụ cười hiền lành.
Chờ Tề tướng quân trở về, sau đó buông tảng đá lớn trong lòng.
Trong lòng như bị chặn lại, quay đầu đã thấy Tấn Ngưng vẻ mặt lo lắng nhìn
ta, âm thầm thở dài, ta lại nở ra nụ cười tươi rói dù đó chắc chắn là miễn cưỡng.
Mặc kệ có thể bảo hộ ngươi được hay không, ta nhất định cũng sẽ liều cả tánh
mạng làm, nhưng một năm sau... Câu hỏi này, đến cuối cùng ta cũng không cách nào
trả lời được.
Trong xe lại khôi phục yên tĩnh, ta lựa chọn chặt đứt lối suy nghĩ tiêu cực của
mình. Một năm này, chỉ cầu một năm này có thể bồi bên cạnh Tấn Ngưng, dù có như
trên cũng không sao cả.
Tới vương phủ, mọi thứ so với trước kia tựa hồ không thay đổi, chỉ là, nơi nơi
đều một màu đỏ rực. Nguyên lai hết thảy đã sớm trù bị. Chợt nhớ tới trước kia khi
cùng Tấn Ngưng ở sơn trại của Hùng Thập Đại, hắn cũng thay ta và Tấn Ngưng chuẩn
bị hết thảy, cũng là treo đầy đèn lồng đỏ, dán đầy song hỉ hồng. Tuy khi đó cảm thấy
mọi việc thực hoang đường, nhưng bây giờ chứng kiến vương phủ lộng lẫy xa hoa,
nơi nơi đều là vui mừng, ta lại thấy ưa thích những cái chuẩn bị “Buồn cười” của
Hùng Thập Đại.
Ít nhất, là dùng thật tâm để chuẩn bị.
- 543 -
Ta không có vào vương phủ, vừa đặt chân xuống đất đã bị Vương gia sai
người dẫn ta đến quận mã phủ cách mấy cái ngã tư. Trước khi đi, ta còn kịp nhìn thấy
quận chúa cũng đang đư ợc vây quanh trong một đám hạ nhận tiếp đón, nàng quay đầu,
xuyên qua khe người nhìn ta, tựa như muốn nói gì đó, ta vẫy tay ý bảo nàng yên tâm.
Quận mã phủ mặc dù không lớn như vương phủ, nhưng cũng là khu nhà cao
cấp. Cao cấp đến mức nào à, đến mức khi ta nhìn thấy trên đầu đính tấm bảng lóng
lánh ba chữ kim "Quận mã phủ" liền chùn bước.
"Quận mã gia? Quận mã gia?..."
Nơi này mức độ xa hoa so với y quán tuyệt đối là hơn vô số lần, ta thừa nhận
mình đã bị choáng váng.
"Quận mã gia!" Bên tai kêu to một tiếng.
Ta giật mình, vội vàng nhìn sang bên cạnh, là một nha hoàn cách ăn mặc
giống Tiểu cô nương.
"Ngươi... Ngươi gọi ta?" Ta chỉ chỉ mình.
"Ở đây trừ bỏ ngài, còn có người nào là Quận mã gia a." Tiểu cô nương nén
cười nói, "Ngài mau vào đi thôi, còn có rất nhiều thứ cần chuẩn bị."
Ta sửng sốt, lập tức gật gật đầu: "Nha."
Rất nhiều thứ cần chuẩn bị.
- 544 -
Đúng thật, nhiều đến nỗi khiến ta suýt ngất lịm.
Vừa vào cửa đã bị một đại mụ có bộ dạng giống như bà mối kéo qua một bên,
quai quái rất nhiều điều rồi cho ta đi thử chú rễ phục. Dẫn ta tới một gian phòng lớn,
chỉ chỉ lên giá áo hồng đến chói mắt nói : "Quận mã gia, mau thử xem có vừa hay
không, không vừa ta còn phải đổi!" Nói rồi "Rầm" một tiếng đóng cửa lại, để lại ta
một mình trong phòng…hình như là phòng ngủ.
Quả nhiên quần áo quá lớn, gần đây ta lại gầy đi không ít khiến đại mụ liên
tục thở dài, một bên nhỏ giọng oán hận thân bản ta gầy yếu, một bên kêu người bên
ngoài nhanh chóng đổi áo quần. Nàng nói với ta rất nhiều về những tế tiết đón dâu
ngày mai, ta một chút, thật là một chút cũng không nghe vào. Bởi vì không chỉ rất
phiền phức, mà còn nghe không hiểu. Cho nên ta lại áp dụng tuyệt chiêu khi nghe sư
phụ lải nhải—— "Thả hồn " để ứng đối với đại mụ.
Sau khi nói một tràng tập tục linh tinh gì đó, Bà mối đại mụ lại nhỏ thanh tả
oán nói: "Thật không hiểu sao Vương gia lần này lại an bài hôn lễ cho quận chúa vội
vã như vậy, chuyện này cần qua nhiều nguyệt mới có thể làm tốt, ngày mai đã phải
làm... Thật là..." Tựa hồ rốt cục cũng chú ý tới sự tồn tại của ta, nàng bật người nói,
"Quận mã gia, ngài sẽ không trách ta lắm miệng chứ? Mấy ngày nay ta mệt chết được,
vội này vội kia ~!"
Ta giật khóe miệng cười cười.
Sau đó, vị đại mụ lắm miệng này lôi kéo ta chuyển tới chuyển lui khắp quận
mã phủ, nói một tràng dặn dò, nào thì ngày mai giờ nào rời giường, giờ nào thay quần
áo, giờ nào xuất môn, giờ nào đón quận chúa về... Ta một chữ cũng chưa lọt, thật là
một chữ cũng không, khẳng định chỉ cần xoay người cái liền quên. Trong đời này ta
- 545 -
ghét nhất một việc, đó chính là ghi nhớ những thứ linh tinh.
Đến khi được nằm lên giường nghỉ ngơi, cũng là đêm khuya rồi.
Nằm hình chữ đại trên giường, đầu cùng tứ chi ta đã mỏi nhừ, cái gì cũng
không nghĩ được, cái gì cũng không nhớ tới.
Ngày mai, sẽ là một ngày như thế nào?
Không còn chút khí lực nào suy nghĩ.
Ít nhất, ta cuối cùng lại có thể được nằm, lăn trên một cái giường lớn.
【 78 】
Chính là người có tam gấp*. (*: ý là ba điều không nín được)
Tiếp tục lăn trên giường lớn cũng không có cách nào giúp ta nín được nước
tiểu, bất đắc dĩ, ta xuống giường tùy tiện khoác áo vào. Vừa đạp cửa bước ra lạnh run
một cái, cắn chặt răng, nhớ mang máng lại kiến trúc trong phủ, dựa vào trực giác ta
chậm rãi hướng tới nhà vệ sinh.
Gió lạnh thổi từng trận giữa đêm.
- 546 -
Khi bước qua nội viện, ta bỗng phát hiện cách đó không xa một bóng đen
thẳng đứng, thân thể ta tức khắc cứng đờ. Ta không phải Nhị sư huynh, cho nên tuyệt
đối không cho rằng bóng đen kia là bằng hữu linh giới, mà ta đang nhớ tới tên Hắc y
nhân đã tạo vô số vết sẹo trên người ta kia. Vương gia rõ ràng nói bọn hắn đã bị xử
trảm, hay là còn có cá lọt lưới?!
Một trận gió thổi qua, mùi hương nồng đậm bay đến trước mặt, theo sau tiếng
chuông thanh thúy.
"Còn nhớ ta không?" Bóng đen kia vừa nói, vừa chậm rãi đến gần ta. Nương
theo ánh trăng, cuối cùng thấy rõ gương mặt yêu mị quen thuộc.
Là Tư Đồ Ức.
"Ngươi tại sao lại ở đây?!" Ta gần như là rống, nhưng ý thức được trong quận
mã phủ còn có các hạ nhân, liền giảm thấp thanh âm xuống, "Ngươi, ngươi tới đây để
làm gì?" Ta nhớ lần trước nữ nhân điên này nói sẽ không tới tìm ta nữa, sẽ không quấn
quít lấy ta, chẳng lẽ nàng còn có vấn đề gì muốn hỏi?
"Đừng lo." Nàng cười cười, vài tán tóc dài theo gió phiêu du, "Ta chỉ đi ngang
thôi."
Còn đi ngang, ngươi là trực tiếp xông vào đấy chứ.
"Vậy tạm biệt." Ta khoát tay, xoay người tiếp tục hướng nhà vệ sinh đi đến.
"Không thể tưởng được, ngươi muốn làm quận mã sao?" Nàng nói rồi, còn rất
- 547 -
đắc ý nở nụ cười.
Ta quay nhìn nàng, không biết nàng rốt cuộc muốn làm gì.
Nàng dùng ngón trỏ vén vài sợi tóc dài, chậm rãi quẩn quanh rồi nói: "Ngươi
không cần lo, ta không uy hiếp ngươi gì cả, thực sự chỉ là đi ngang thôi." Vì cái gì
động tác nàng nghịch tóc, trong mắt ta lại thấy khó ưa như vậy.
"Vậy thì sao?" Ta tức giận hỏi.
"Ta chỉ muốn tới thăm ngươi một chút..." Thanh âm của nàng đột nhiên nhỏ
lại, sau đó ngẩng mặt mỉm cười nói, "…Nhìn xem ngươi ngốc tới mức nào."
Ta không nói gì.
"Ta nói rồi, yêu là liều lĩnh," thấy ta im lặng, nàng tiếp tục nói, "Mặc kệ như
thế nào đều phải cùng một chỗ. Ngươi – Làm - Được."
"... Vậy thì sao?" Ta lại hỏi.
Nàng mấp máy miệng nói : "Hiện giờ tất cả những gì ngươi làm, đều giống
như ta trước khi muốn nhảy núi, cuối cùng chỉ có một kết quả."
Ta có chút tức giận, có lẽ là giận nàng đột nhiên xuất hiện, có lẽ giận ngữ khí
nói chuyện của nàng, cũng có lẽ giận nàng trực tiếp nói thẳng ra cái kết cục ta đã sớm
dự liệu trước một năm như vậy.
- 548 -
"Ít nhất…" Ngữ khí ta cứng rắn, "Ngươi nhảy núi chỉ có một mình, còn ta sẽ
có người ta yêu bồi ở bên cạnh."
Tư Đồ Ức tựa hồ không ngờ ta sẽ trả lời cay nghiệt như vậy, nàng sững sờ
ngay tại chỗ. Ta lập tức hối hận, sao có thể nói ra lời này, đâm vào vết thương của
người khác là hành vi độc ác nhất.
"Ta chỉ là ghen tị mà thôi." Nàng hơi hơi cúi đầu, dừng một chút sau lại ngẩng
đầu nói, "Ghen tị nàng có một người như ngươi yêu nàng, ghen tị ngươi có một người
như vậy yêu. Cho dù cuối cùng kết cục chỉ có một, nhưng ít nhất hiện tại các ngươi
cùng một chỗ, không phải sao?"
"Ngươi... Làm sao ngươi biết điều đó?" Ta hỏi.
"Giờ đã muộn rồi..." Nàng không để tâm đến câu hỏi của ta, ngẩng đầu nhìn
ánh trăng trên trời, "Xem ra ta phải đi."
"Này!" Ta sửng sốt, vội vàng kêu nàng ở lại, "Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi
của ta..."
"Ta nói ta chỉ đi ngang thôi mà." Tư Đồ Ức quay đầu nhìn ta, "Ngươi còn
muốn ta trả lời câu hỏi gì?"
Đột nhiên bị nàng quay lại hỏi, ta sững sờ ngẩn người, nhất thời không biết
mình muốn hỏi cái gì.
"Sao vậy?" Nàng cười cười, chậm rãi bước từng bước tới gần, hương khí nồng
đậm cũng ngày càng gần hơn, "Ngươi thẹn thùng?"
- 549 -
Ta không tự chủ thụt lùi từng bước, kéo kéo khóe miệng nói: "Thẹn thùng quỷ
a! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
"A, vừa nãy còn nói có câu hỏi muốn hỏi ta." Tư Đồ Ức làm bộ như thực bất
đắc dĩ, tiện đà cười mấp máy miệng nói, "Ngươi thật đúng là đáng yêu a, quên đi, ta
cũng không có thời gian cùng ngươi hao tổn..." Nói rồi nàng chìa ngón trỏ hướng trán
ta đánh một cái, "Tái kiến sau, A Thành."
Sau đó biến mất trước mắt ta như một cơn gió.
Nữ nhân này rốt cuộc đến để làm chi, để cùng ta tán gẫu chủ đề nhàm chán
vậy sao... Ta ngẩn người trong chốc lát, lại nhớ tới mình muốn đi nhà vệ sinh, vì thế
liền nhanh chóng xoay người đi làm chính sự.
Rạng sáng hôm sau, khi trời còn chưa trắng, Bà mối đại mụ đã đập điên cuồng
vào cửa phòng kêu ta. Trong nháy mắt thanh tỉnh lại, ta còn tưởng mình vẫn ở y
quán.Nhưng sự thật thì, ta đang ở kinh thành, và ở quận mã phủ, chuẩn bị đi bái
đường cùng Tấn Ngưng. Cho dù là giả, ta cũng không kềm nén được trong lòng cao
hứng.
Mặc xong chú rễ phục xuất môn, liền bị dọa bởi vô số gia đình nha hoàn, bọn
hắn đi tới đi lui, vội này vội kia, không có người nào, không một người nào là đứng
không có việc. Những người này ở đâu chạy đến? Ngày hôm qua không thấy quận mã
phủ có chừng này người nha!
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian